Bạn tôi quyết định ly hôn và nhắn cho tôi vỏn vẹn vài dòng như này về quyết định của cô ấy “Không thể lặp lại sai lầm của mẹ”.
Sai lầm của mẹ mà cô ấy nhắc với tôi là ngày xưa bạn luôn nghe mẹ nói mẹ vì các con. Vì các con nên mẹ không dám ly hôn. Nhưng mỗi lần bố mẹ cãi nhau thì lại luôn cãi trước mặt con và mẹ lại khóc than khổ sở nói rằng vì các con. Bạn tôi sống trong một tuổi thơ đầy rẫy chán nản vì 10 ngày thì có 9 bữa cơm đang ăn phải bỏ dở bởi bố mẹ lời ra tiếng vào, bữa cơm chưa xong thì đũa thìa loảng xoảng, có khi là bố đập mạnh bát làm rung chuyển cả mâm cơm, đôi khi là một cái đĩa hay cái bát sẽ bị tan vỡ chịu trận.
Năm 14 tuổi, khi chứng kiến bố mẹ tóm tóc nhau. Bạn đã đưa ra quyết định “bố mẹ ly hôn đi”. Nhưng mẹ bạn đã trách “tao vì chúng mày mà chúng mày không biết điều”. Bạn tôi nói bố mẹ ly hôn, bạn ở với ai cũng được, hoặc bạn về ở với bà ngoại. Tất nhiên những người là cha mẹ không nghĩ đơn giản như bạn được. Nhưng mẹ vẫn chỉ một điệp khúc “vì con”. Năm 15 tuổi, bạn tôi chuyển trường để sang ở với bác gái một thời gian. Bởi lúc đó bạn có những biểu hiện bất thường mất ngủ, đau đầu và chán không muốn về nhà. Năm 19 tuổi, khi chúng tôi vào đại học thì nhận tin bạn kết hôn.
Ngày kết hôn tôi ở xa bạn mấy trăm cây số, bạn chỉ nhắn cho tôi rằng “Lấy chồng để ra khỏi nhà bố mẹ”. Hóa ra cuộc hôn nhân ấy là cái cớ để bạn có thể bước ra khỏi mái nhà ngột ngạt của bố mẹ. Bạn lần lượt sinh 3 đứa con. Bạn nói gia đình chồng bạn rất tốt, bố mẹ đều là trí thức và có uy tín trong vùng, các anh chị của bạn cũng vậy. Nhưng chồng bạn lại là người khác hẳn anh chị em trong gia đình, học không tới nơi tới chốn. Bạn chọn anh ấy vì bố mẹ anh ấy. Đến khi về sống chung với thấy anh ấy không giống người thân khác trong gia đình. Hai vợ chồng bạn cách nhau 12 tuổi. Hai vợ chồng không hợp tính, nói là cãi nhau. Bạn cũng không chịu cũng cãi lại chồng. Nhưng mỗi lần định ly hôn thì bạn lại đẻ thêm một đứa. Bạn nói bạn tiếc bố mẹ chồng và anh em nhà chồng rất tốt và vun vén cho bạn.
Nhưng đến một ngày khi bạn phải ôm đứa con nhỏ nhất mới 5 tháng tuổi ra khỏi nhà thì bạn nhận ra bạn đang giống mẹ bạn. Chỉ là bạn không than thở nhiều với con cái câu “vì con”. Còn trong suy nghĩ của bạn, bạn không muốn bước ra khỏi cuộc hôn nhân đó là vì bạn sợ chia rẽ con cái. Nhưng bạn lại cũng không đủ sức vì con để mà cải biến cuộc hôn nhân ấy. Chỉ khác bạn và chồng chưa đến nỗi đánh nhau trước mặt con, còn cãi nhau là bình thường, không cãi nhau mới là bất thường. Đứa con gái lớn từng hỏi bạn rằng “Mẹ có hạnh phúc không?”, bạn đã lắc đầu. Nào ngờ con nói lại “Thế sao mẹ bảo mẹ cố để cho chúng con hạnh phúc, mẹ không có thì cho thế nào ạ? Mẹ đang giấu nó ở đâu à?”. Câu hỏi của con gái khiến bạn giật mình.
Bạn nói bạn không hạnh phúc. Bạn đi từ sai lầm là kết hôn chỉ vì lấy chỗ trốn đến việc đẻ thêm con để hy vọng có thêm con thì vợ chồng gắn bó hơn. Khi có thêm con thì càng ngại ly hôn, ngại chia con, thương con bị chia cách. Nhưng bạn nhận ra bạn chưa bao giờ biết thế nào là hạnh phúc trong gia đình. Bạn không có hạnh phúc thì bạn lấy gì để cho con?
Bố mẹ bạn đã ly hôn sau khi bạn kết hôn. Ba năm sau ly hôn thì mẹ không nói gì với bố nữa. Mẹ có bạn mới và tìm vui trong công việc cho đến khi về hưu, rồi đi hát múa với các cô cùng tuổi.
Khi biết tin bạn muốn ly hôn, mẹ vẫn không chịu. Mẹ bảo mẹ đã cố gắng chịu đến khi bạn kết hôn trưởng thành, ngày cưới của bạn đủ bố mẹ rồi mẹ mới ly hôn. Nhưng bạn đã không thể nói thêm với mẹ rằng việc đó của mẹ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ly hôn không đơn giản là không ở với nhau nữa, còn nhiều điều phải giải quyết. Nhưng bạn nói bạn đã lường hết cả rồi. Nếu không ly hôn thì đến lúc bạn và chồng không còn chút tình nghĩa tôn trọng nào nữa và bạn sẽ kiệt toàn bộ năng lượng vui vẻ trong những cãi vã ấy. Nên dù nhiều phiền phức chia nhà, chia con, bạn vẫn phải chịu đau thương đó, để làm lại. Bạn cần phải tạo cuộc sống vui vẻ cho chính bạn trước thì bạn mới biết thế nào là vui, bạn mới có niềm vui để trao lại cho con. Bạn nói bạn đã cố gắng để có hạnh phúc với chồng nhưng đã không cố được, bạn đã không vì con theo cách đó được, nên bạn chỉ còn cách chấm dứt.